Thứ Năm, 21 tháng 2, 2008

Cám Dỗ

Những quan chức tham nhũng tầm cỡ là sản phẩm của những thời đại khác nhau. Họ sinh ra ở thời đói cơm-khát chữ, phấn đấu bền bỉ để được ăn no mặc ấm nhưng rồi lại đánh mất tất cả cho việc ăn sung mặc sướng.

Tất cả các quan chức tham nhũng, nhận hối lộ đều có những đặc điểm chung. Đa phần trong số họ đều có một thời ấu thơ lam lũ, cực nhọc, một giai đoạn cống hiến tuổi xuân không mệt mỏi, một giai đoạn trung niên thành đạt thăng cấp liên tục. Nhưng rồi họ kết thúc bằng những năm tháng bi thảm cuối đời.

Rất nhiều người bản chất vốn không xấu, đầy nghi lực phấn đấu trong gian khổ: Thành Khắc Kiệt xưa không có giày để đi học, Vương Hoài Trung đã từng phải ăn xin kiếm sống… Những người này đã gần một đời người phấn đấu, vậy mà lên được đến một vị trí nào đó lại sa ngã, hủ bại.

Quyền lực là một con dao hai lưỡi. Nó cho quan chức có thể thực thi những chính sách lý tưởng nhưng rồi chính nó lại khiến họ đi ngược lại mọi quy định, chà đạp lên những giá trị đáng có. Người nắm quyền lực lớn thì rất dễ cô đơn. Họ cô đơn ngay cả khi có rất đông người vây quanh vì hầu hết thời gian họ đã dành cho công việc. Cái đám người vây quanh xum xoe kia, có người nào thực sự là bạn hay đều chỉ nói ngọt lợi dụng cho mục đích riêng của mình.

Sự nới lỏng về quản lí cũng như việc để quyền lực quá tập trung vào tay một cá nhân khiến cho những sai phạm có cơ hội nảy sinh và càng trở nên nghiêm trọng. Điều gì làm cho những con người đã từng một thời phấn đấu như vậy trở nên sa ngã đến thế? Đó chính là mặt trái của quyền lực.

  • Sự tập trung thái quá quyền lực có thể thay đổi bản chất con người.
  • Một đặc điểm nữa của tham quan là đều có những gia đình phức tạp.

Chúng ta cổ suý cho con cháu học tập thật nhiều với một lời động viên đáng sợ: “học giỏi để làm to”. Quyền lực - Tiền tài đã được coi là phần thưởng cuối cùng cho mọi sự cố gắng.

Cám dỗ vẫn là hai chữ đau lòng. Nó sẽ quật ngã bất cứ một con người nào khi có cơ hội. Dù người ấy được thừa hưởng một nền giáo dục và chế độ đãi ngộ ưu việt đến mức nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần một phút ngã lòng, họ sẽ trượt dài. Chủ nghĩa cá nhân vẫn là cội nguồn của mọi tha hoá. Đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận, cho hoàn cảnh. Đã đi gần hết cuộc đời lẽ nào không biết con đường nào sáng?

Trịnh Tiêu Du

Trịnh Tiêu Du: Vị quan chức từng có thời là một trong những nhà quản lý quyền lực nhất Trung Quốc vừa bị xử bắn ngày 11/7/2007 vì tội tham nhũng.

Cú ngã của Trịnh Tiêu Du từ đỉnh cao (cục trưởng FDA) - xuống vực thẳm (pháp trường) là sự sụp đổ của một người có lý tưởng sống, muốn tạo sự đổi thay, nhưng không vượt qua được cám dỗ của đồng tiền và cuối cùng phải trả giá đắt.

Tiền bạc là cần thiết, không có tiền sẽ chẳng có gì cả kể cả quyền được sống quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Nhưng có tiền không phải là đã có tất cả. Điều gì sẽ làm cho cuộc sống của mình có nghĩa? Tiền?

Trích Dẫn

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2008

2007 – 2008

Nhìn lại một năm 2007 nhiều biến động để thấy được những gì đã làm trong suốt 1 năm qua.

Không thực hiện được kế hoạch học tập đã đề ra từ đầu năm. Mọi việc diễn ra quá nhanh so với dự định. Kế hoạch học anh văn, phát triển các kỹ năng làm việc theo nhóm, quản lý thời gian...bị dẹp hết qua một bên. Thời gian học về Usability không có nhiều mà ngược lại mang các kiến thức đã học áp dụng vào thực tế.

Được làm việc ở nhiều Cty hay bị đưa đẩy từ Cty này đến Cty khác. Đầu năm đã suy nghĩ, ở Pyramid Consulting mình còn học hỏi được nhiều có lẽ sẽ còn ở đây làm việc một vài năm nữa. Năm 2007 đã làm việc tới 3 cty: Pyramid Consulting, Liquidline và bây giờ là Vinagame.

Thành công ngoài dự kiến. Lúc mới ra trường đã có dự định sau 5 năm làm việc sẽ đủ khả năng làm ở vị trí Analyst(phân tích thiết kế). Đùng, từ vị trí “Junior Developer” trở thành một “User Interface Design & Analyst” và nhảy vọt lên vị trí “Senior Usability Analyst” chỉ trong 12 tháng. Mới có 2.5 năm sau ngày tốt nghiệp đã đạt được kế hoạch 5 năm.

Về quê lần đầu sau 2.5 năm bỏ xứ đi kiếm ăn. Lúc ra đi có nói với má rằng, khi nào có vợ và con tui lớn tui sẽ chỉ đường cho nó về, còn tui mà về thì khi nào hết đường đi tui mới quay về. Quá nhiều biến động trong thời gian ngắn, cuối cùng cũng về quê an dưỡng 2 tuần dù cho đường đi vẫn còn dài.

Sức khỏe, năm 2007 kết thúc 14 tháng dài uống thuốc trị viêm soang và viêm mũi. Cuối cùng, tiền mất tật mang. Sức khỏe đầu năm gần như suy sụp vì bị nhiều cú sốc lớn liên tiếp trong thời gian dài. Bây giờ thì đã dần dần lấy lại thể lực như lúc còn trong đội tuyển.

Chuyện tình cảm cũng có nhiều thay đổi. Từ một người khô khan cứng nhắc, đã trở nên hòa đồng hơn. Năm nay có nhiều bạn hơn, đặc biệt là các bạn nữ. Thay đổi lớn nhất là bắt đầu quan tâm tìm kiếm nữa kia. Nhưng có một khó khăn lớn mà năm 2008 sẽ tìm câu trả lời là:

“ "mục đích giống nhau" vậy anh chỉ chọn được người làm cùng ngành/nghề với anh thôi à?”

Tất niên 2007 được tổ chức ở nhà. Cách tổ chức cũng khác 2 năm trước, cùng mấy anh em trong phòng làm vài ly rượu và nói về những gì đạt được bên cạnh những gì đã mất.

Định hướng phát triển năm 2008. Làm việc ở Vinagame đang thuận lợi, tương lai phía trước cũng rất sáng. Mặc dù cùng định hướng nhưng lại cảm thấy khó hòa hợp với quan điểm phát triển của Vinagame. Mình chỉ thích làm việc theo kiểu tất cả mọi người đều thắng. Có lẽ năm mới sẽ tìm kiếm cơ hội mới. Bên cạnh đó vẫn tiếp tục kế hoạch học tập chưa làm được của năm 2007 nhưng nhấn mạnh về Anh Văn. Không có Anh Văn không thể hoàn đạt được kế hoạch 7 năm sau ngày tốt nghiệp.

Mọi thứ xảy ra làm năm 2007 là một năm thành công mỹ mãn. Năm nay có được tăng chức nên dĩ nhiên lương cũng tăng. Nhưng chức tước là của xã hội, lương có tăng nhưng vẫn không đủ để giải quyết các vấn đề cá nhân. Thành công là sau 7 năm suy nghĩ, cuối cùng đã suy nghĩ thông suốt về cuộc đời (gia đình và sự nghiệp). Hiểu rõ về gia đình mình sẽ xây dựng và sự nghiệp mình đang theo đuổi là một bước dài để có thể nói đã “thành đạt trên lý thuyết”.

Gia Đình và Sự Nghiệp

Thu ơi! Giữa gia đình và sự nghiệp mi sẽ chọn cái nào? Dù mi chọn cái nào đi nữa thì mi cũng sẽ mất cái kia. Mi sẽ mất gia đình hay mất sự nghiệp?

Sự Nghiệp

Trong một thời gian dài với suy nghĩ sự nghiệp sẽ có trước và làm giàu là sự nghiệp chính sẽ theo đuổi. Nên nếu có bao nhiêu tiền đều dùng để:

  • Mua điện thoại
  • Mua xe máy
  • Làm nhà
  • Cưới vợ
  • Và có một đàn con

Thì vốn đâu nữa mà làm giàu? Vì vậy cho nên, sau khi đi làm 2.5 năm vẫn chưa có xe máy, 3 năm vẫn chưa có điện thoại di động, cùng lúc rất nhiều người khuyên hãy có bạn gái đi.

Giờ đây đã giác ngộ, cái sự nghiệp đang theo đuổi không phải để leo cao và kiếm nhiều tiền; Và hiểu rằng lương chỉ đủ cho nhu cầu của cuộc sống hàng ngày chứ không thể làm việc gì lớn. Phương tiện (tiền bạc, xe cộ, nhà cửa... nói chung là vật chất) bản thân nó không làm cho nó có nghĩa. Các kỹ năng (sức khỏe, thể lực, kiến thức...những thứ phi vật chất) làm cho 1 người có vẻ giỏi giang, hiểu biết trong mắt mọi người nhưng nó cũng vô nghĩa. Sống phải có mục đích, cái này sẽ làm cuộc sống trở nên có nghĩa. Sau khi làm rõ mục đích sống, sẽ có được kế hoạch từ ngắn hạn đến dài hạn. Biết trước sẽ cần các kỹ năng gì và trong từng tình huống các kỹ năng đó cần những phương tiện gì để đạt được mục đích. Thiếu kỹ năng nào thì học tập, rèn luyện kỹ năng đó. Có kỹ năng tốt sẽ làm ra được phương tiện để đạt được mục đích cuối cùng.

Chính vì suy nghĩ này nên nhiều cô được đánh giá là đẹp gái, con nhà giàu và học giỏi cũng không đủ hấp dẫn. Với kỹ năng là: đẹp gái và học giỏi; và phương tiện là: con nhà giàu. Nhưng khi hỏi “Em sống vì cái gì?” hoặc “Cái gì làm cuộc sống của em có nghĩa?” Không trả lời được nên không để lại một ấn tượng nào sâu sắc. Có lần đi nhậu với thằng đồng nghiệp ngồi bên cạnh, nó nói: “mày phải mở lòng của mày ra chớ”. Suy nghĩ về gia đình và sự nghiệp chưa từng tâm sự với ai nên đâu ai hiểu được. Chỉ có điều chắc chắn rằng chưa ấn tượng với cô nào. Nên đến bây giờ vẫn “độc thân vui tính”, “đang tìm kiếm nữa kia” và “chưa yêu bao giờ”.

Gia Đình

Nữa Kia Như Thế Nào?

Lúc học cấp 3, mấy cô bạn thân cũng có đề cập đến vấn đề nữa kia. Lúc này chưa ý thức được điều này nên chưa có chuẩn bị gì cho câu hỏi như thế này.

Hỏi: “Thu, mẫu bạn gái lý tưởng của mi là gì? Công – Dung – Ngôn – Hạnh rồi còn gì nữa?”

Trả lời: Công cộng thì có.

Trong công ty cũng có một số đồng nghiệp mở cửa.

Cô ấy: “Open up me”

Thu: Tìm hiểu một người mất thời gian lắm. Bạn như thế nào thì nói cho tui biết để đỡ mất thời gian. Ví dụ như có blog hay gì đó.(Open up me – Open up my blog)

Cô ấy: Blog thì không có, nói về bản thân mình thì không biết nói gì.

Thu: Không hiểu rõ bản thân mình thì làm sao biểu người khác open up được.

Trong quá trình làm việc thì nhận xét rằng cô này là một người tốt. Làm vợ thì tuyệt vời luôn, nhưng có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Điều này khiến không thể đẩy mối quan hệ đồng nghiệp lên mức cao hơn.

Để biết nữa kia là như thế nào, thì phải trả lời được câu hỏi “Lập gia đình để làm gì?”

Lập Gia Đình Để Làm Gì?

Cùng một câu hỏi và đã hỏi rất nhiều người nhưng chỉ có 2 câu trả lời tương đối thuyết phục.

Lý do nào khiến thầy lập gia đình?

Thầy: Lúc xưa ta với cô học cùng lớp, chơi chung với nhau. Thấy cũng lớn tuổi rồi, mình đàn ông thì không sao nhưng để phụ nữ họ đợi nên không nỡ. Vậy nên cưới luôn.

Động cơ nào khiến thầy từ bỏ cuộc sống độc thân?

HLV: Ta năm ni 41 tuổi rồi. Lúc trai trẻ thì ít đau ốm thích đi đâu thì đi. Chừ già rồi, ăn cơm cũng thui thủi một mình, lúc đau ốm nằm không ai chăm sóc thảm lắm. Có anh em và mấy đứa cháu, nhưng nó đâu phải con mình mà nó cũng đâu ở cùng nhà đâu mà chăm sóc mình được. Nên cưới vợ cho rồi. Con ta cưới đây ta có yêu nó đâu, vì nó ở gần nhà, thỉnh thoảng ta đau nó cũng qua thăm hỏi. Thấy nó thương mình nên cưới.
Mi cũng lo có bạn gái đi, khoảng 28-30 tuổi mà lập gia đình thì đẹp. Chớ già cả như ta rồi mới có con nhỏ là khổ lắm.

Cũng có nhiều câu trả lời khác nhưng không có tính thực tế nên thiếu sức thuyết phục như:

“lập gia đình để được sống với người mình yêu”.

Lập gia đình là một quyết định nghiêm túc và quan trọng. Nghiêm túc vì gia đình là một mối quan hệ được pháp luật bảo vệ. Quan trọng vì từ nay mọi quyết định của cá nhân phải có ý kiến của 2 người, sự nghiệp của người này có liên quan chặt chẽ với người kia. Trong khi tình yêu là một thứ không cụ thể và rất dễ thay đổi. Nếu xây dựng gia đình trên nền tảng không vững chắc như vậy thì điều gì sẽ xảy ra với gia đình đó nếu 2 người không còn yêu nhau nữa? Trong khi pháp luật ràng buộc trách nhiệm 2 người với nhau thì gia đình sẽ trở thành tù giam, giam lỏng 2 người?

Lập gia đình để làm gì? Lập gia đình để củng cố sự nghiệp. Gia đình và sự nghiệp không thể tách rời nhau. Gia đình hạnh phúc là nền tảng cho sự nghiệp thành công. Cho nên, nữa kia sẽ là người:

  • Người hiểu rõ chính họ.
  • Sống có mục đích.
  • Có mục đích giống nhau.
  • Và dự tính sẽ đi cùng một quãng đường dài để đến đích đó.

Như vậy, trên quãng đường dài đến đích cả 2 sẽ cùng làm việc, hưởng thụ, góp vui, chia buồn, giúp đỡ và san sẽ với nhau mọi thứ. Thành công của người này cũng là thành công của người kia. Không ai phải hi sinh vì sự thành công của người khác. Hơn cả một người vợ, người này là một người bạn - bạn đời.

Cũng có một thời thanh xuân như mọi người để đắn đo lựa chọn “gia đình” hay “sự nghiệp”. Cuối cùng cũng đã thông suốt, gia đình và sự nghiệp không thể tách rời nhau. Lấy sự nghiệp làm gia đình và xây dựng gia đình để đạt được sự nghiệp thành công.

Xem Thêm
[x] Đóng