Thứ Năm, 20 tháng 9, 2007

Chỉ Cần Một Cái Ôm

Ôm – Body language, cách chúng ta thể hiện và chia sẻ những điều sâu lắng.

Juan Mann - Hãy ôm nhau đi!

Juan Mann: “Vào thời điểm máy bay hạ cánh xuống Sydney, tất cả những gì tôi có bên mình là một chiếc balô nhét đầy quần áo và cả một trời phiền muộn. Không có ai chào đón tôi trở về, không có nơi để gọi là nhà. Tôi trở thành lữ khách trên chính quê hương mình”

Juan Mann đứng lẻ loi trên ga đến của sân bay, nước mắt chực trào khi chứng kiến cảnh đoàn tụ hạnh phúc của những hành khách khác với gia đình và bạn bè. Thấy người ta ôm nhau, cười nói vui vẻ với nhau, Juan thầm ao ước có ai đó chờ đợi mình, hạnh phúc khi gặp lại mình, mỉm cười với mình và ôm mình.

Juan lấy một miếng bìa cactông, dùng bút lông viết lên cả hai mặt chữ “Free Hugs” (Ôm miễn phí), tìm đến một khu giao lộ dành cho người đi bộ, rồi giơ cao tấm bảng. 15 phút trôi qua, hàng trăm người hối hả vô tình đi qua Juan, không buồn để mắt đến gã đàn ông kỳ dị. Vài người nhìn anh chằm chằm với ánh mắt thay lời nói: “Một gã tâm thần!”. Duy nhất chỉ có một người phụ nữ dừng lại vỗ vai Juan. Bà tâm sự với anh rằng sáng hôm ấy con chó nhà bà vừa mới chết. Đó cũng là ngày giỗ đứa con gái duy nhất của bà đã qua đời vì tai nạn giao thông đúng một năm trước. Bà nói rằng trong lúc cảm thấy cô đơn cùng cực như thế này, điều duy nhất bà cần là một cái ôm. “Tôi khuỵu một gối xuống, vòng tay sang ôm chầm lấy bà. Khi đường ai nấy đi, tôi thấy nụ cười lấp lánh trên gương mặt người phụ nữ ấy!” - Juan kể lại.

ChieuVang

Ly có đọc một cuốn sách về cái ôm. Mỗi người trong một ngày cần 24 cái ôm để sống hạnh phúc. Lúc đầu Ly cảm thấy lạ lắm, có lẽ đối với người nước ngoài, cái ôm giống như cái bắt tay, rất đơn giản chỉ là chia sẻ. Nhưng ở VN mình chắt chắn cái ôm ... không được biết đến theo cách đơn thuần như vậy. Nhưng mọi người đã từng thử qua một lần ôm một người bạn thân thiết bao nhiêu năm của mình vào lòng khi mình thật buồn hay người bạn đó của mình có chuyện buồn chưa? Ôm đơn giản chỉ là để chia sẻ... Chưa bao giờ Ly nghĩ Ly có thể ôm người bạn thân thiết gần 12 năm của mình cho đến khi người đó chuẩn bị lên máy bay đi ra nước ngoài... Đến khi đó Ly mới thực sự xúc động. Thì ra cái ôm không chỉ dành cho những người yêu nhau mà còn để dành cho những người bạn thân thiết, để có thể chia sẻ cảm xúc khi mình buồn nhất hay khi vui nhất...

Cũng có một người bạn ở rất xa Ly... nghe chuyện buồn của Ly, người đó chỉ nói: Cho Q ôm L 1 cái để chia sẻ với Ly những gì Ly đang phải trải qua... Khi đó Ly thực sự cảm nhận được... Các bạn đừng nghĩ rằng Ly nói quá lên nha! Hãy thử 1 lần ôm một người bạn thân của mình vào lòng... Hãy thử xem... sự chia sẻ này vượt xa hàng ngàn lời an ủi, vượt qua hàng ngàn lời nói, chỉ cần 1 cái ôm...

Và, có một điều mà Ly chưa làm được cho đến ngày hôm nay, đó là có thể ôm Mẹ của Ly như khi Ly còn bé. Mẹ của Ly đã vất vả nhiều, cuộc sống gia đình Ly cũng không hoàn toàn được hạnh phúc, và mẹ Ly là người phải chịu thiệt thoài rất nhiều. Co những lúc nhìn Mẹ buồn và lo lắng cho mấy chị em Ly. Ly rất thương Mẹ, rất mong được ôm Mẹ vào lòng... Nhưng thực sự Ly cảm thấy ngại ngùng lắm. Ly không dám biểu lộ cảm xúc của mình như vậy... và các bạn có lẽ cũng giống Ly phải không? Chỉ cần một cái ôm... Đôi khi nó lại khó khăn đến như vậy.

Thu

Comment lên bài viết ở blog của ChieuVang

"Hãy thử 1 lần ôm một người bạn thân của mình vào lòng... hãy thử xem...sự chia sẻ này vượt xa hàng ngàn lời an ủi, vượt qua hàng ngàn lời nói, chỉ cần cái ôm."

Từ hồi biết được phải trái đến giờ Thu chỉ ôm 1 lần, 1 người. Nhưng không phải một cô gái, mà là 1 anh đồng nghiệp. Ôm chặt, lâu, đầy nhớ nhung, ngậm ngùi và lưu luyến.

Đồng nghiệp: "Anh tưởng hôm nay em không đến."

Thu: "Em làm xong rồi đi học luôn tới 10 giờ khuya mới về. Vừa về đến nhà, thằng bạn nói đến đây liền nên mới biết."

Trong tiệc chia tay con Hà Mã và con Zịt(tên gọi thân mật của Dương Thành An) vài ngày sau(1/6/2007) khi 3 thằng (con Hà Mã, con Zịt và Thu) nghĩ việc ở Pyramid Consulting cùng một ngày(thứ 5 ngày 31/5/2007).

Unforgotten moment :)

lucky_007

Luck_007 gởi email cho Thu về bài blog này của Thu ở Yobanbe.

Dear, Trung !

Cho phép mình gọi bạn là Trung nhé ! Mình thích chữ này hơn, chữ Thu buồn lắm.

Mình tham gia Yo là chỉ muốn có chỗ để viết (đôi lúc không có thời gian mà viết). Mình chỉ muốn viết ra như là "đổ" bớt ra giấy thôi, còn việc chia sẻ với ai đó trên blog thì mình chưa nghĩ đến (cũng hơi ích kỷ) vì chia sẻ thì dễ nhưng người tiếp nhận chia sẻ thì sao ? (không biết). Công việc, quan niệm . . . hình như mình và bạn chẳng có điểm chung gì cả, đọc mấy bài blog của bạn mình cảm thấy nặng đầu lắm, hy vọng ở khía cạnh tình cảm sẽ có tiếng nói chung.

Mình dừng ở bài "chỉ cần một cái ôm" khá lâu, cũng có lần mình như vậy và không thể quên được. Lần đó mình thi rớt đại học lần thứ ba, nhũng tưởng không còn gì, sắp tới ra sao . . . làm gì phải buồn chứ, thi rớt thôi mà. Mình đứng như tượng nhìn vào khoảng không đen đặc trong đầu rỗng toếch, chị ấy đến bên cạnh ôm mình, thở dài "thì cứ khóc có phải đỡ hơn không"và thế là mình nhè ướt cả một bên áo của chị ấy, chỉ vậy thôi. Sáng hôm sau mặt trời vẫn mọc ở đằng đông mà, phải đứng dậy đi tiếp chứ !

“Hãy ôm nhau đi quên ngày u tối, hãy ôm nhau đi cho gạch đá có tin vui”

[x] Đóng